Lời này của Phó Như Hối có thể uy hiếp đến Phó Hòa Ngọc, bởi vì anh ấy vừa ngừng uống thuốc bổ không bao lâu, nhất định là không muốn trở lại cuộc sống mỗi ngày uống thuốc Đông y. Phó Hòa Ngọc ngập ngừng nói: "Như Hối, cậu thật là..." Phó Như Hối mỉm cười: "Tôi đi gọi Dung Dung dậy. Phó Hòa Ngọc dừng lại, phòng ngủ của Sở Dung phía trước, anh quyết định không đi theo Phó Như Hối nữa. Phó Niên từ trong lòng Phó Như Hối nhảy xuống, nhẹ nhàng chạy đến đánh thức Sở Dung: "Mẹ, dậy thôi, phải về nhà rồi."

Giọng nói chứa chan niêm vui. Sở Dung mơ màng trả lời hai tiếng, còn đang ngủ nồng.

Phó Như Hối nhếch môi, nói bình thường: "Về nhà tiếp tục ngủ được không?”

Sở Dung không hề phản ứng. Quá năm giờ sáng, thời gian này thực sự quá kinh khủng. Phó Như Hối lắc đâu, nhẹ nhàng luôn tay dưới chăn điều hòa của Sở Dung, hai tay đẩy lên sau lưng cô, định bế cô dậy nhưng không thành, bởi Sở Dung đã tỉnh trước khi anh sử dụng sức.

Sở Dung mở mắt ra, trong tiêm thức cô vẫn nhớ rõ mình ở nhà Phó Hòa Ngọc, bởi vậy cảm thấy một đôi bàn tay to khoác lên người mình, Sở Dung vẫn vô cùng nhạy cảm cảm nhận được, không ngờ người đập vào mắt là Phó Như Hối, Sở Dung suýt chút nữa chuẩn bị gọi anh ôm mình lên.

May mắn là khi thấy nụ cười méo mó của Phó Như Hối, Sở Dung liên nhớ lại mình đang "giận" Phó Như Hối, ngay lập tức thu hồi nụ cười, lạnh lùng hỏi: "Anh đến đây làm gì?”

Phó Như Hối lập tức diễn với diễn xuất của Sở Dung, thản nhiên nói: "Đón em trở về."

Mắt thường có thể thấy lạnh nhạt một chút nhưng so với diễn xuất khoa trương của Sở Dung, anh vẫn không đủ lạnh lùng, Sở Dung chỉ có thể gia tăng cường độ: Ai mượn anh đón chứ?”

Phó Như Hối kéo dài giọng: "Vậy em có vê không?”

Giọng điệu trìu mến của anh khiến Sở Dung xúc động, không phải vì tức giận, chỉ là Phó Như Hối diễn quá thiếu tâm, sao phải thêm từ "nè" vào cuối câu?

Cô che miệng ho khan: “Thôi, vê trước đi, ở nhà Hòa Ngọc còn làm phiền cậu ấy.' Sau đó, cô thêm một câu, nhấn mạnh: "Là tôi tự muốn về, anh chỉ làm theo ý tôi thôi, nhớ chưa?”

Phó Như Hối nghiêm túc gật đầu: "Ừm, biết rồi."

Sở Dung hài lòng, giúp Phó Dư dậy: "Tiểu Ngư, dậy đi, mẹ đưa con đi rửa mặt."

Hai ba con Phó Như Hối và Phó Niên đưa mắt nhìn bóng lưng hai mẹ con Sở Dung cùng Phó Dư, biểu cảm trên mặt hai người khác nhau rất lớn. Khóe miệng Phó Như Hối mím thẳng nhưng khóe mắt tràn đây ý cười. Phó Niên vẻ mặt nghiêm túc, vốn tưởng răng ba tới là muốn hòa giải với mẹ nhưng cuộc nói chuyện của hai người lại không giống như vậy.

Phó Niên không khỏi tự hỏi, chuyện gì đã xảy ra thật sự? Hôm qua sau khi anh và ba mẹ đi lạc, liệu họ đã gặp ai, hay là hai người đã cãi nhau?

Cha thường không cãi nhau với mẹ, mẹ cũng không hay tranh cãi với người khác, vậy họ đã cãi nhau như thế nào?

"Ba." Học được từ Sở Dung, khi gặp phải vấn đê mình không giải quyết được, phải khéo léo nhờ người khác giúp đỡ. Phó Niên tự mình không nghĩ ra đáp án của vấn đề, quyết định trực tiếp hỏi đương sự, cậu kéo kéo tay áo Phó Như Hối: "Ba và mẹ cãi nhau sao?"

Phó Như Hối mỉm cười: 'Không, không có đâu.

"Vậy ba mẹ có đang giận nhau không?" Phó Niên sửa lại lời nói: "Họ có vẻ như không muốn nói chuyện với nhau.

Phó Như Hối vừa cười vừa xoa đầu Phó Niên: "Đừng lo, mọi chuyện đều ổn cả. Ba và mẹ vẫn tốt."

Nhận được sự cam đoan của ba, Phó Niên yên tâm, bởi vì ba chưa bao giờ nói dối, anh chỉ cần nói nhất định sẽ làm được, Phó Niên từ nhỏ đến lớn không bị ba lừa gạt nên không chút do dự lựa chọn tin tưởng Phó Như Hãi.

"Thế thì tốt quá."

Sở Dung và Phó Dư vệ sinh cá nhân xong, Phó Dư và Phó Niên tỉnh táo lại phản ứng giống nhau khi nhìn thấy Phó Như Hối, có điều biểu hiện của cậu bé so với Phó Niên vui mừng hơn nhiều, giống như con cá nhỏ ở trong lòng Phó Như Hối xoay tới xoay lui, tuy rằng không có nhạy cảm như anh trai nhưng bạn nhỏ như Phó Dư, có một phần tâm tư của mình, cho dù hiểu được không nhiều lắm, cũng có thể ước chừng cảm nhận được bâu không khí không giống nhau giữa Sở Dung và Phó Như Hối.

2.40198 sec| 2399.406 kb